Thỉnh Lão Tổ Tông Hiển Linh (Bản Dịch)

/

Chương 18: Người chết vì tiền, chim chết vì ăn

Chương 18: Người chết vì tiền, chim chết vì ăn

Thỉnh Lão Tổ Tông Hiển Linh (Bản Dịch)

Ngạo Vô Thường

4.526 chữ

19-03-2024

“Hợp tình hợp lý sao?”

“Không hợp tình hợp lý à?”

“Đương nhiên là không hợp. . .” Trần Cảnh Vận khoát tay, không muốn rối rắm trên chuyện này nữa, ngược lại nghi ngờ nói, “Con hoàng tước đầu đàn kia vô cùng giảo hoạt lại cảnh giác, sợ là sẽ không dễ dàng mắc lừa đâu?”

“Cầm thú cuối cùng chỉ là cầm thú, nếu bàn về trình độ giảo hoạt thì sao có thể vượt con người chứ?” Vương Thiên Thiên lại tràn đầy tự tin, “Tiếp theo, chỉ cần nghe ta an bài là được, đảm bảo nó trốn không thoát lòng bàn tay chúng ta đâu.”

“Được, vậy ta liền rửa mắt mà đợi.” Trần Cảnh Vận hơi chút do dự, rốt cục vẫn gật đầu đồng ý.

“Cứ để cho ta.” Vương Thiên Thiên vỗ ngực vô cùng khí thế, “Ngươi bảo phòng bếp nấu một nồi linh mễ trước đi, làm thêm vài món ngon, đúng rồi, thêm một vò rượu ngon nữa.”

Trần Cảnh Vận ghé mắt không thôi: “Nấu cơm làm mồi dụ thì ta có thể hiểu được, nhưng còn rượu. . .”

“Diêm Vương không chê quỷ gầy, dù sao ta cũng phải ăn cơm no mới làm việc được chứ?” Vương Thiên Thiên liếc mắt.

Nói đùa gì thế, hôm qua nàng gặp Trần Cảnh Vận ở sau núi, hôm nay lại bay tới bay lui bận rộn hơn nửa ngày, đã sớm đói đến ngực dán chặt vào lưng rồi.

“. . .” Trần Cảnh Vận lại trầm mặc, hoài nghi có phải cuối cùng mình tin lầm nàng không.

“Khụ khụ.”

Trần Đạo Viễn ho một tiếng, cười giảng hòa: “Thiên Thiên cô nương nói đúng, ăn cơm trước rồi làm việc, để ta bảo người đi sắp xếp.”

Mấy canh giờ sau.

Lúc chạng vạng tối, sắc trời đã có chút u ám.

Bên ngoài hai mẫu linh điền ở nông trường, trực đêm trong phòng nhỏ.

Thúc điệt Trần Cảnh Vận thêm cả Vương Thiên Thiên đều đang ngồi chờ, mà Trần Cảnh Phi thì mang theo thanh niên trai tráng tá điền cùng hộ vệ, võ trang đầy đủ tuần tra bên ngoài linh điền, canh phòng sâm nghiêm.

Sân phơi gạo nhỏ cạnh linh điền có một mớ linh mễ đang phơi. Chúng tản ra trận trận mùi rượu, phiêu tán khắp nơi. Dưới tác dụng của pháp thuật, mùi hương theo gió tràn ra thật xa.

Trần Cảnh Vận nghi ngờ nói: “Ngươi đã đặt bẫy thì cần gì phải cho đội hộ ruộng tuần tra canh phòng nữa?”

“Con hoàng tước đầu đàn này cũng không ngốc, giờ linh điền không có ai canh chừng mới lạ lùng đấy? Ợ.” Vương Thiên Thiên gương mặt hồng nhuận, đánh một cái nấc, “Ta đây là đang giảm sự nghi ngờ của hoàng tước.”

“Bẫy của ngươi có phải quá rõ ràng không?” Trần Cảnh Vận lại chất vấn, “Mồi nhử lại tùy ý thả như thế, còn nhúng vào rượu làm gì? Bộ hoàng tước có hứng thú với rượu à?”

“Trần Cảnh Vận, ngươi có câu cá chưa? Rượu có thể kích phát mùi thơm của con mồi, lại truyền lại rất xa. Đồng nghĩa đang nói cho hoàng tước, nơi này có đồ ăn ngon, mau tới đi.” Vương Thiên Thiên tức giận liếc mắt một cái, “Ngươi đang chất vấn tính chuyên nghiệp về mặt đi săn của ta à?”

Chuyên nghiệp của ngươi không phải luyện khí sao?

Trần Cảnh Vận im lặng.

Bỗng nhiên.

Nơi chân trời xa xa xuất hiện một đám mây đen, là đám hoàng tước đang ào ào bày tới.

“Thật sự tới rồi kìa?” Trần Cảnh Vận có chút kinh ngạc.

“Đó là tự nhiên.” Vương Thiên Thiên dương dương đắc ý mà nói, “Có câu người chết vì tiền, chim chết vì ăn, hoàng tước mùa này nếu không ăn nhiều tích lũy năng lượng, thì mùa đông sẽ rất khó sống. Bản năng của chúng rất khó chống cự dụ hoặc của đồ ăn.”

“Đây cũng giống với nhân loại, biết rất rõ có nguy hiểm nhưng vẫn mù quáng chạy theo tiền tài đó thôi.”

“Éc Éc Éc!”

Hoàng tước đầu đàn phát ra tiếng thét chói tai, không lập tức nhào đến mồi nhử mà là chỉ huy bầy hoàng tước bay hai vòng, dường như đang kiểm tra xem có bẫy không.

Sau đó, hoàng tước đầu đàn đập cánh lơ lửng giữa không trung, lại liếc nhìn về sân phơi gạo, ‘chiếp chiếp’ hai tiếng như đang khinh thường.

Hai con hoàng tước cấp đầu mục nghe được mệnh lệnh, từ trên trời hạ xuống rồi bỗng nhiên vỗ cánh!

Mớ linh mễ đang phơi bay tứ tung ra ngoài, cùng lúc đó có hai tiếng ‘bụp bụp’ vang lên, là hai cái kẹp sắt giấu bên trong linh mễ bị kích khởi động mà kẹp lên.

Bọn chúng lại lập lại chiêu cũ, liên tục phá bẫy.

“Súc sinh!”

Trần Cảnh Phi tức giận, mang theo tá điền hộ vệ xông lên trước, muốn đuổi hoàng tước đi.

Nhưng hoàng tước đầu đàn lại chiêm chiếp hai tiếng, liền có một con hoàng tước đầu mục suất lĩnh một đội hoàng tước nhào về phía đội hộ vệ, ngăn cách bọn họ ngoài sân phơi gạo.

Hoàng tước đầu đàn tự thân xuất mã, phi thân mà xuống, móng vuốt chụp vào sân phơi cắp lấy một sợi dây gai màu trắng, lăng không xách lên, thình lình đằng sau còn xuất hiện thêm một tấm lưới bắt chim.

Khí lực của nó rất lớn, kéo tấm lưới vứt sang bên cạnh, sau đó phát ra hơn mười đạo phong nhận, cắt tấm lưới thành mảnh vụn tán loạn.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!